[Góc Chill]
Có người dừng chân bên quán nhỏ. Chấp nhận số phận. Không đi nữa. Có người đi mãi, đi hoài. Đi khắp thế gian. Để đến cuối cùng nhận ra. Hoá ra, ta chỉ là một vị khách qua đường.
Không phải tự nhiên ta đến đây. Cũng không phải tự nhiên ta biến mất.
Mọi thứ đều có an bài. Những giọt nước mắt hay nụ cười cũng đều có giá của nó. Thế gian rộng lớn đến vậy. Nhiều điều tuyệt vời đến vậy. Lại không có lấy một thứ nào là của ta. Một hạt cát, một con người. Không ai hay cái gì của ta cả.
Giống như một người lữ hành. Đi qua muôn ngàn dâu bể. Đến ngày dừng chân, mới nhận ra những thứ mình tích luỹ. Trước cửa sinh tử, đều không đáng 1 xu. Nhắm mắt lại, đã là cả một đời.
Thở một hơi tàn, đã không còn hồng trần để vấn vương nữa rồi.
(St)
—-
NGỒI NGẪM CHUYỆN ĐỜI – CHO TÂM THẢNH THƠI: bộ sách dẫn lối trái tim tới bình an.
Tìm đọc tại:

[Wikipedia – thư giãn]