[Mọt Sách]
Những người đi tìm câu trả lời cho ý nghĩa của cuộc sống, không sớm thì muộn, cũng sẽ chạm tới ngưỡng cửa của cái chết.
Cho dù bạn là ai, sinh ra như thế nào, trong đời đã từng làm chuyện gì… thì điểm chung duy nhất giữa tất cả chúng ta là khi chết đi ai rồi cũng sẽ chỉ một hòm sáu ván, nhận những giọt nước mắt đưa tiễn như một sự công nhận rằng trong đời này mình đã được yêu thương, rồi lên đường và cùng với năm tháng, dần dần biến mất trong cả ký ức của những người mình từng thân nhất. Chính vì nhận thức được rằng kiếp sống này dù có thể dài, nhưng đồng thời cũng có thể ngắn ngủi đến vô thường mà nhiều người mới cố gắng để sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Họ muốn được đi vòng quanh thế giới, theo đuổi một sứ mệnh mà chính bản thân cũng không biết được rằng kiếp này có thực hiện được kỳ công ấy hay không. Nhưng điều duy nhất mà họ có thể chắc chắn đó là nếu không đi con đường ấy thì đến khi nằm xuống, họ sẽ hối hận vô cùng vì đã từng ngồi yên một chỗ quá lâu.
Vì nhận thức được rằng kiếp người này là hữu hạn, mà họ đối xử thật tốt với gia đình, trân trọng thời khắc được ở bên những người thân nhất. Những con người ấy đều là chứng nhân dõi theo cuộc hành trình của đời họ, nói với người khác rằng họ là một người thế nào, đặt tay lên vai họ vào những lúc họ cần sức mạnh của lòng tin, cười cùng họ trong những ngày hạnh phúc nhất.
—
– Trích “Bao dung đi vào giữa biển người” – Lu – Mann up
🍀 Dành cho một ngày mệt nhoài, chậm lại, bình yên rồi sẽ thấy đường
🌱 Tìm hiểu sách tại đây nha:

[Wikipedia – mỗi ngày một trang sách]