[Góc Chill]
…
Những ngày dài nằm nghe phố phường hát một bản nhạc với đầy sự hỗn độn, mình có cảm giác bản thân mình đang dần mệt đi, chẳng cần thứ gì ngoài một khoảng lặng bên kia ánh đèn đường. Như một thói quen, mình lại mang đơn côi trở về với căn phòng tối, một nơi yên tĩnh đủ để không phải nhồi nhét cái thứ âm thanh huyên náo đó vào đầu. Mình muốn hét to với thế giới ngoài kia rằng, mình không ổn một chút nào, nhưng lại chẳng thể làm được.
Mình mang lấy những mệt mỏi, buồn bã, chán nản, những thứ cảm xúc tiêu cực mà chẳng ai muốn, cứ thế từng ngày từng ngày. Đứng giữa đại lộ ấy, mình từng có cảm giác bản thân rất bé nhỏ mà đường đời thì quá rộng, không biết được là ở đằng trước điều gì đang chờ đón mình, bủa vây mình tiếp đây. Mọi thứ khi ấy chỉ gói gọn trong hai chữ “mông lung”. Và biết đâu được , niềm vui có chút ít lại phải nhường chỗ cho nỗi buồn, ngày nắng tươi vui bỏ đi mất để lại nơi này một đám mây giông. Thật khó để mà hiểu hết…
Cậu biết gì không, rằng cuộc đời này luôn dạy cho mình nhiều bài học đắt giá, mà chẳng bao giờ chúng dễ dàng với mình. Nó luôn tìm cách xô mình ngã vào lúc mình yếu lòng nhất, đẩy mình rơi xuống bờ vực tối tăm không thấy đâu là đáy khi mình cô đơn nhất. Vết thương cũ chưa lành sẹo thì lại vết thương mới, cuộc đời như sát muối vào thương đau. Mình phải chịu đựng rất nhiều, nhưng lại không biết nói ra làm sao cho phải. Nếu như năm 8 tuổi ngày ấy, cậu có thể hờn dỗi vô cớ hay tức giận ra mặt vì điều gì đó cậu không thích, thì năm 18 tuổi, điều tưởng dễ như thế hoá ra lại khó. Bởi tháng năm sau này, cậu và mình không còn là những đứa trẻ ngày đấy nữa, chẳng thể cứ vui mà cười, cứ vấp ngã mà rơi nước mắt. Người trưởng thành có một thiệt thòi như cách người ta vẫn gọi , ấy là “bi thương không thể bật thành tiếng”. Cứ dồn nén lại mặc cho cuộc đời tuỳ ý đối xử, sao cũng được.
Dù nhiều lúc là vậy đấy, khi cuộc đời không ưu ái mình chút nào, nhưng trong thâm tâm, mình vẫn luôn nhen nhóm tia hi vọng nhỏ bé, cậu ạ. Mình mong vào một ngày nào đó trời đổ mưa rào và lòng người đầy rẫy những mệt mỏi, cuộc đời có thể vì thế mà bớt gắt gỏng đi, đối đãi dịu dàng một chút, và ân cần một chút, chỉ vậy thôi. Liệu có thể hay không?
-VG-
Link bài viết gốc:

[Wikipedia – thư giãn]