[Mọt Sách]
Hồi còn bé, mỗi lần mẹ mua trái cây, em đều cắt phần lớn hoặc để dành đưa cho em gái. Em nói mình không thích ăn trái này. Sau này tình cờ gặp em ở siêu thị mới biết, thật ra em thích ăn trái cây. Mà nhà nghèo, thương mẹ nên em vẫn luôn nhường cho các em.
Mỗi lần vào dịp khai giảng năm học mới, lúc mẹ đang phân vân giữa việc mua đồng phục mới cho năm học hay tiết kiệm tiền lo cho bữa ăn gia đình, em lại bảo với mẹ rằng bản thân không cần, em thấy bộ cũ vẫn còn mới và thích kiểu đó nên không phải may thêm. Hôm khai giảng, tôi thấy một cô bé đến trường với chiếc quần ngắn trên mắt cá chân và tấm áo không còn trắng tinh khôi nữa.
Sau này khi trở thành cô gái đôi mươi, em bắt đầu yêu và hết mình với chuyện tình cảm. Thế mà mỗi lần đi ăn với người yêu, em đều muốn chia đôi tiền. Hôm nay anh trả thì mai em đãi bữa khác. Em bảo với tôi, vì em biết đồng tiền kiếm ra cực khổ lắm, tiền người yêu em kiếm cũng cực như em thôi, vậy tại sao lại để một mình anh ấy chịu?
Tôi còn nhớ có lần em rung động với một chàng trai, đến việc tỏ tình em cũng viết như thế này, “Mình biết câu trả lời của cậu. Nên cậu đừng cảm thấy có lỗi hay áy náy vì từ chối. Việc mình thích cậu là vấn đề của mình, cho nên mình sẽ tự thu xếp cảm xúc của bản thân”. Em sẵn sàng vì người ta mà âm thầm, mà buồn lòng, nhưng chưa lần nào em trách họ không chọn mình.
Đi ăn với bạn, em luôn hỏi họ không thích ăn gì trước khi đưa ra ý kiến thứ mình muốn. Em có thể ăn một tô bún có hành dẫu em không thích chúng, nếu lỡ may người bán mang ra nhầm. Có lần tôi thấy em đau chân nhưng vẫn chủ động nhường chỗ cho một bác lớn tuổi, dù ở đó không yêu cầu phải như thế. Em dễ chịu và hiểu chuyện đến mức mỗi lần tôi gặp khó khăn về tài chính, em không
rủ tôi đi ăn nữa mà nấu mang sang cho tôi. Tôi biết em tế nhị, vì biết tôi sẽ không để em trả tiền bữa ăn cho mình hay mượn tiền từ em.
Một người hiểu chuyện như em thật tình làm cho người ta phải đau lòng. Nhất là lúc em yêu. Nhưng đã bao giờ em tự hỏi bản thân mình muốn gì chưa? Bản thân cảm thấy thế nào khi luôn để ý đến cảm xúc của người khác? Em có thật sự hạnh phúc khi làm những điều đó không?
Chắc hẳn em sẽ bảo tôi, nếu được chọn lại em vẫn làm như thế thôi. Em thà để bản thân chịu thiệt đôi chút mà thoải mái trong cảm xúc là đủ. Nếu không làm vậy, chắc em sẽ áy náy chết mất. Tôi biết, sau bài viết này em cũng sẽ không bớt hiểu chuyện đâu, nhỉ? Không sao, chỉ hy vọng một ngày với những gì em đang làm, tôi cảm động, em cảm động thì người ta cũng cảm động luôn nhé,
cô gái!
–
#Trưởng_thành_là_khi_nỗi_buồn_cũng_có_deadline
🍃Link đặt mua sách:
-Shopee:
-Tiki:

[Wikipedia – mỗi ngày một trang sách]