[Góc Chill]
Những tia nắng muộn màng, trễ nải không biết cách thúc giục lòng người.
Ta cuộn tròn trong cái lạnh dìu dịu của đông, thong thả, hít thở bầu không khí chật chội nhưng dễ chịu của ngày trẻ.
Có những ngày giấc mơ đi vắng, để cho thực tại thấy buồn.
Những công việc lặp lại như cái máy, không thấy điều gì lạ lùng ở bên trong muốn thoát ra.
Ta đi tìm vui vẻ bằng cách chạy xa nỗi buồn. Tìm tình bằng hữu bằng cách “khó tính” với những người lướt qua vội vã. Và ta chẳng thấy gì hết, lững thững bước như thế một khối chữ nhật chậm chạp, lười biếng lắp bánh xe.
Nguyên Bảo, viết từ blog Cơn bão không trưởng thành.

[Wikipedia – thư giãn]