[Mọt Sách]
Bố mẹ tôi sinh ra trong thời kì đất nước vẫn còn chưa có kinh tế thị trường để mà nghĩ đến chuyện mỗi con người cần phải chuyên nghiệp hoá, còn cái gì không làm được thì trả tiền cho một người khác. Trong nhà bố sửa được gần như mọi thứ, trừ đồ điện tử. Còn mẹ thì vừa là đầu bếp, vừa quản được hàng tá việc vặt không tên như đính lại cúc áo. Cảm tưởng như thể chỉ cần có hai người ấy là mọi sóng gió cuộc đời đều có thể đương đầu được.
Thế hệ của tôi là thế hệ của những người mang tư tưởng lớn, ai cũng nghĩ đến việc trở thành một thứ gì đó trong mắt xã hội. Lúc trẻ, tôi chưa hiểu được rằng dù tôi có là ai ở ngoài kia thì với mẹ tôi chỉ cần là đứa con ngoan, hiểu được bài học trưởng thành của cha mẹ và cuối cùng mới đến chuyện có cho bà những đứa cháu xinh xắn.
Nếu là một cô gái khi đọc những dòng này, tôi có một điều xin nhắn nhủ:
Cuộc đời này có thể không hẳn người phụ nữ nào cũng cần phải độc lập tự chủ, nhưng ai rồi cũng sẽ trải qua tuổi trẻ và trưởng thành. Cho dù hôn nhân có là lần hạ cánh cuối cùng và mãi mãi thì cũng đừng quên rằng cuộc đời vẫn còn những trải nghiệm kỳ diệu khác như chặng đường làm mẹ. Nhất định hãy trở thành những bà mẹ mà khi con mình kể lại về bạn, chúng sẽ nói bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trong mắt con cái, dù bạn trẻ, hay đã già thì vẫn là người phụ nữ đầu tiên, người phụ nữ tuyệt vời nhất và đồng thời là người phụ nữ mà chúng sẽ nhớ mãi đến tận cuối cuộc đời, vào hàng chục năm sau khi bạn không còn ở đây nữa.
Một trong những tình yêu tuyệt vời nhất trên đời mà tôi có, chính là dành cho mẹ.
—
– Trích “Bao dung đi vào giữa biển người” – Lu – Mann up
🍀 Dành cho một ngày mệt nhoài, chậm lại, bình yên rồi sẽ thấy đường
🌱 Tìm hiểu sách tại đây nha:

[Wikipedia – mỗi ngày một trang sách]